Trang nhất
  Xã Luận
  Đọc Báo Trong Nước
  Truyện Ngắn
  Kinh Tế
  Âm vang sử Việt
  Tin Thể Thao
  Y Học
  Tâm lý - Xã hội
  Công Nghệ
  Ẩm Thực

    Diễn Đàn Biển Đông
Bắc Kinh yêu cầu Manila ngừng khiêu khích ở Biển Đông
    Hình Ảnh Quê Nhà - Video Clip
Nồng ấm Tết cổ truyền dân tộc Khmer Chôl Chnăm Thmây
    Tin Thế Giới
Ấn Độ, Israel tiến hành diễn tập an ninh chung
    Tin Việt Nam
Lãnh đạo Việt Nam gửi điện thăm hỏi Campuchia sau vụ nổ kho đạn
    Tin Cộng Đồng
Nắng nóng kỷ lục tại nhiều bang của Ấn Độ
    Tin Hoa Kỳ
Mật vụ Mỹ lên kế hoạch bảo vệ trong trường hợp ông Trump bị giam giữ
    Văn Nghệ
Huế
    Điện Ảnh
Lý Hải trở thành đạo diễn nghìn tỷ đồng
    Âm Nhạc
Danh tính nữ ca sĩ Việt may mắn gặp Rosé (Blackpink), lại còn chiêu đãi fan ảnh cam thường
    Văn Học
Bắt học sinh đi học ngày nghỉ lễ Giỗ tổ Hùng Vương, hiệu trưởng bị xem xét kỷ luật

Thông Tin Tòa Soạn

Tổng biên tập:
Tiến Sĩ
Nguyễn Hữu Hoạt
Phụ Tá Tổng Biên Tập
Tiến Sĩ
Nhật Khánh Thy Nguyễn
Tổng Thư ký:
Quách Y Lành




   Truyện Ngắn
Vạt nắng còn lại
Tiếng khóc mỗi lúc mỗi lớn hơn. Ông Văn không tài nào ngủ được. Lấy chiếc gối úp chặc cứng đôi tai, nhưng ông vẫn nghe được tiếng khóc của Thảo bên kia bức tường.

 


 








Tiếng bà Ngạc, mẹ Thảo khóc than rên rỉ theo tiếng khóc con gái:


- Mẹ thật không ngờ con đến nỗi nầy. Bây giờ biết tính ra sao. Lỡ hàng xóm biết được mẹ con mình khó lòng ở lại đây, phải bỏ làng xóm mà đi thôi con ơi!


Ông lắng nghe một lúc, nhưng không nghe Thảo nói lời nào, tiếng khóc vẫn  ròng rã trong đêm.


Ông đến ở trọ nhà nầy hơn năm tháng nay, nhưng ít khi có dịp làm quen trò chuyện với mẹ con bà Ngạc. Ngày ngày ông thường thấy cô con gái của bà Ngạc thức giấc thật sớm lo cơm nước cho mẹ rồi mới xách xe đi làm. Ông không biết rõ cô ta làm nghề gì, nhưng ông để ý mỗi ngày, cô Thảo thường mặc chiếc áo đầm đồng phục, ôm chặc lấy tấm eo nhỏ trên người cô ta, hình như của một hãng bia nào đó, ông đã thấy trước đây. Những ngày nghĩ, cô có hai ba cái áo dài chứ không hơn. Mấy chiếc áo cũng đã khá cũ, nhưng cô Thảo không may sắm thêm chiếc áo mới nào.


 


....


 


Ngày ông mới đến xóm lao động nầøy, sau bao nhiêu ngày tìm kiếm tung tích mẹ con người đàn bà do người bạn ông gởi gắm, ông đã nhận diện được căn nhà giông giống như trong tấm hình của người bạn quá cố trao cho ông trước khi lìa đời. Để dò la thêm tin tức, ông cố gắng hỏi mướn căn nhà trọ, nhưng mọi người nhìn ông không tin cậy người đàn ông xa lạ, họ đều lắc đầu bảo:


- Ông nên đi chỗ khác kiếm nhà đi, chứ xóm này không có chỗ nào đâu.


Mọi người trong xóm nhìn ông bằng đôi mắt đầy lòng ngờ vực, mặc dù biết như thế nhưng ông không nỡ bỏ đi. Căn nhà mái tôn đã rỉ rét thay màu khá giống như trong tấm hình, chỉ khác hơn giàn hoa ti gôn trước nhà nay đã không còn. Nhớ lại lời trăn trối của người bạn, ông mạnh dạn đến gõ cửa hai ba lần nhưng không có ai lên tiếng. Ông gần như thất vọng, định bụng sẽ trở lại ngày mai, hy vọng họ sẽ có mặt ở nhà. Ông cảm thấy lo lắng, không biết mẹ con người đàn bà có còn đây hay đã dọn đi nơi khác. Vừa bước chân định trở lại bến xe, nhưng vừa lúc ông quay gót bước ra đầu đường, gặp ngay cô gái đạp xe về. Suýt chút nữa cô chạy xe ập thẳng vào người ông. Cô ta dừng xe, miệng rối rít xin lỗi. Ông mỉm cười nói không sao. Bất chợt ông nhìn sững cô gái đang đứng đối diện trướùc mặt không chớp mắt, cô ta có nét mặt hao hao giống người bạn đã mất. Ông mừng rỡ, không kịp suy nghĩ gì thêm. Ông nhanh miệng ông hỏi cô ta có biết chỗ nào cho mướn nhà hoặc căn phòng không. Cô ngập ngừng một lúc rồi nhìn ông:


- Nhà cháu có căn phòng trống từ lâu ít khi dùng tới, nếu ông có thì giờ vào nhà hỏi thử mẹ cháu xem sao.


Ông gật đầu bằng lòng ngay. Thảo, cô ta cho ông biết tên của mình. Rồi đẩy chiếc xe đạp đi bên cạnh ông. Từ đầu đường qua nhà cô ta phải băng qua những nhà hàng xóm lúc nãy ông đã đến. Người ta đổ xô ra nhìn ông bằng đôi mắt tò mò.


Bà mẹ của cô con gái lớn tuổi hơn ông, nhưng ông không thể đoán được tuổi của người đàn bà có khuôn mặt buồn bã nầy. Bà tiếp ông ta với cử chỉ đầy rụt rè. Khi cô con gái cho mẹ biết ý muốn của ông khách lạ. Bà ngập ngừng đôi phút, rồi nhìn ông khách từ đầu đến chân


- Thưa ông, thật tình nhà có căn phòng trống, nhưng...


Không bỏ lỡ cơ hội, ông khách nói ngay


- Nếu không có gì trở ngại, tôi xin bà nhượng lại căn phòng cho tôi. Khi nào mua được nhà, tôi sẽ dọn ra ngay. Nếu bà muốn tôi ký giao kèo và đưa một ít tiền nhà trước, tôi cũng bằng lòng.


Thảo nhìn mẹ rồi lại nhìn ông khách lạ, nàng lên tiếng:


- Mẹ à, nhà mình căn phòng không dùng đến, cứ để cho ông mướn lúc nào mẹ cần ông dọn ra cũng không muộn. Vin vào lời nói của cô con gái, ông khách lạ nói theo:


- Phải đó bà, lúc nào bà cần căn phòng lại, tôi sẽ dọn ra ngay.


Bà dùng dằng một hồi rồi gật đầu.


- Ông muốn mướn bao nhiêu?


Thảo nhìn ông cười:


- Cái đó tùy theo mẹ, chứ sao lại hỏi ông...


- Văn. Xin cô Thảo cứ gọi tôi là Văn.


- Dạ.


Bà Ngạc phân vân trong lòng, không biết phải nói bao nhiêu. Từ lúc nào đến giờ bà có cho ai mướn căn phòng bỏ trống nầy đâu mà biết giá cả. Nhưng thôi, nếu ông ta cần trả cho bà mỗi tháng một ba trăm ngàn cũng được, bà nghĩ..


- Ông có bằng lòng trả ba trăm ngàn không?


Ông Văn cười, mừng rỡ:


- Cám ơn bà, bà nói sao tôi cũng bằng lòng, vì hiện nay tôi đang cần căn phòng.


Giá cả xong xuôi, bà bảo Thảo đưa ông khách đi coi căn phòng. Nhìn qua một vòng, ông Văn cảm thấy bằng lòng căn phòng vừa mướn. Ông nhìn Thảo:


- Ngày mai, tôi có thể dọn đến liền chứ?


- Ông không chờ cho tôi quét dọn lại hay sao?


- Thôi khỏi, cô cứ để cho tôi.


Nói xong ông cầm lấy chìa khóa Thảo đưa, và gật đầu chào hai mẹ con bà Ngạc.


Thảo nhìn theo ông khách mướn nhà, đầu óc suy nghĩ. Bà Ngạc nhìn con dò hỏi


- Ông ta ở đâu tự dưng đi vào xóm nầy hỏi mướn nhà vậy con?


Thảo cười


- Con cũng đâu có biết mẹ, nhưng căn phòng bỏ trống từ lâu, cứ cho ông ta mướn, hàng tháng có thêm chút đỉnh tiền chi tiêu trong nhà cũng không sao.


Bà Ngạc gật đầu.


- Mẹ cũng nghĩ vậy.


Mấy tuần đầu ông dọn về, hàng xóm xoi mói nhìn vào nhà bà Ngạc xầm xì to nhỏ. Họ thường để ý, vài ba hôm, ông Văn lại về nhà bằng chiếc xe hơi láng bóng đậu ngoài xóm. Ông Văn gật đầu chào, nhưng họ cứ trơ mắt đứng nhìn đăm đăm, không hề chào lại. Ông ta vẫn từ tốn mỉm cười.


- Chắc ổng ở ngoài vào.


- Vậy ông ta có vợ con gì không biết.


- Hay là ông ta để ý đến bà Ngạc, thấy mẹ con côi cút rồi giả vờ hỏi thuê phòng.


- Biết đâu được. Thủng thỉnh chuyện gì rồi cũng phải tỏ chứ!


Nhiều hôm mấy người hàng xóm để ý đồng hồ, giờ ông Văn sắp về họ kéo nhau ra ngồi bên hè xóm, để nhìn ra coi thử hôm nầy ông về bằng phương tiện gì. Dường như ông không hề có bạn bè. Hơn ba tháng mướn căn phòng, bà Ngạc chẳng thấy ông đem về người nào. Cũng không hề có bóng dáng người đàn bà nào cả.


Thảo chỉ gặp ông Văn khi ông xuống trả tiền phòng. Thỉnh thoảng gặp ông đứng hút thuốc im lặng một mình. Ông nhìn Thảo mỉm cười gật đầu chào. Thế thôi.


Thảo cũng không biết ông ăn uống ở đâu. Cứ tối tối ông lại ra đi, và khoảng một hai tiếng sau đó, ông về lại căn phòng, ngọn đèn được bật sáng, ông ngồi lại coi ti vi hoặc ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ cho tới mười một giờ rưỡi mỗi đêm. 


Bà Ngạc bằng lòng với ông khách thuê nhà, tiền nong sòng phẳng. Ông đã không làm phiền mẹï con bà, còn có thêm người đàn ông trong nhà, hai mẹ con bà bớt sợ hãi trong những đêm gió lớn. Bà chẳng quan tâm đến những lời đồn đãi của hàng xóm. Vì họ cũng chẳng hơn gì bà, không ai biết tung tích về người đàn ông ở trọ nầy.


......


 


Ông còn nhớ đôi mắt lờ đờ của người bạn và cũng là người anh chung lối gần trút hơi thở, sau khi giẫm phải mìn, nhưng vẫn cố gắng gương mắt nhìn ông dặn dò lần cuối:


- Em vào được trong đó nhớ tìm lại nhà mẹ con họ giúp anh. Nhớ thật kỹ đừng để mẹ con họ biết anh đã có gia đình ngoài nầy. Vì vợ anh sau hai mươi mốt năm trời vẫn ở vậy nuôi con, vẫn đinh ninh anh giữ lời hứa trở về sum họp với gia đình, chứ không đèo bồng thêm một ai nữa. Nhưng lính xa nhà, làm sao giữ được lời hứa hẹn đó. Anh thật bội bạc. Mấy năm trước có liên lạc về gia đình thường xuyên, nhưng sau khi có con với người đàn bà ngoài nầy, anh đã cắt đứt hết. Không hề viết lấy một chữ cho vợ con. Anh mong mẹ con họ cứ nghĩ anh đã chết để còn giữ lại lời tình chung thủy như anh đã hứa trước khi ra đi, còn hơn cho họ biết anh đã có vợ con khác rồi. Đến giờ phút nầy, anh thật cảm thấy ân hận và thương người vợ lẫn đứa con chưa một lần chăm sóc, ân hận dày vò không viết thư thăm vợ con. Không biết họ sống ra sao. Nhớ mấy năm trước đây, họ đã dành dụm mua từng thẩu mắm, thẩu ruốt gởi cho anh. Thư anh nhận được, bà không hề than van hay trách móc đến một lời. Mấy năm sau nầy không thư từ liên lạc với gia đình, nhưng anh biết được mẹ con họ tưởng anh đã chết, nên phóng hình anh đặt trên bàn thờ. Thôi thà cứ giữ im lặng như thế còn hơn. Khổ một điều, hôm nay được bước vào suýt soát kề cận chỗ thăm viếngï, anh lại đạp phải mìn, âu đó cũng là số phận cả. Có lẽ ông trời không muốn anh làm khổ họ, nên cất anh đi. Anh chỉ tiếc không gặp được mặt con, nhìn thử một lần nó thế nào, có dịu dàng, có đẹp như mẹ không…...Nếu còn sống sót, anh chỉ xin Văn mỗi một điều, cố gắng làm sao để tìm gặp mẹ con Ngạc và nếu có điều kiện, xin Văn giúp đỡ mẹ con họ giùm anh.....Người bạn run run thò tay vào túi áo lôi ra tấm hình đưa cho ông.


Nắng chiều dọi xuống hai người. Ông cố gắng vực người bạn, xốc nhẹ lên đặt đầu anh ta kê trên đôi chân của ông. Thỉnh thoảng người bạn lại thở dốc, nhướng đôi mắt nhìn bầu trời. Ông ra dấu cho người bạn nằm yên, đừng nhúc nhích, vì lồng ngực của anh ta máu cứ tuôn chảy mãi. Trên đỉnh núi cao chót vót nầy chỉ còn lại ông và người bạn kề cận cái chết.


Hai người đã đi lạc gần mấy ngày mà vẫn chưa tìm được lối ra. Chiếc địa bàn chỉ đường hướng đã đánh rơi dưới chân núi, nay chỉ còn biết nhắm hướng mà đi. Nhưng suốt hai ngày nầy đi mãi vẫn chưa định được hướng ra. Dường như càng ngày càng lún sâu vào trong núi. Thức ăn vỏn vẹn còn vài nắm cơm vắt còn lại với chút muối hột. Ông cảm thấy lo sợ, sau khi người bạn mất đi, ông một thân một mình không biết có tìm được lối ra không. Qúa mệt mỏi, ông nhắm mắt suy nghĩ, cơn ngủ lãng đãng đến lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, vòng tay của người bạn đã rời khỏi tay ông hồi nào, không còn bấu víu vào cánh tay ông như trước. Thân thể lạnh cứng không còn chút hơi ấm nào. Ông nhìn người bạn, giọt nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt tái nghét của người chết và đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng nhìn anh. Dường như trong lúc ông ngủ mê mệt, trước khi chết người bạn cố gắng muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng quá yếu không thể lay ông dậy, đành lòng phải ra đi. Miệng lầm bầm khấn vái, ông hứa với người đã chết sẽ cố gắng tìm gặp mẹ con của người bạn. Ông cũng không quên khấn vái thêm, nếu muốn ông giúp đỡ vợ con anh, xin phù hộ cho ông có công ăn việc làm vững vàng, có điều kiện mới hoàn thành lời hứa của ông. Lần đầu tiên ông khóc thương cho người bạn, không còn bao lâu nữa gặp mặt vợ con, nhưng đành phải bỏ thân lại chốn nầy.


LụÏc trong túi của người chết, ông tìm thêm được tấm ảnh theo thời gian đã ngã mầu nâu nhạt. Trong tấm hình, người đàn bà có mái tóc dài tha thướt mặc chiếc áo cánh trắng đứng cầm nhánh đào, mỉm cười.


Không chần chờ thêm, mặt trời cũng đã gần tắt lịm sau chân núi, ông vội đào qua loa vạt đất bằng phẳng nhất, đủ sâu cho ông vùi thây người bạn xuống, và cố gắng hết sức cắm cây gỗ kiếm được trong núi xuống đống đất mới đào. Ông đánh dấu, hy vọng mai nầy ông nhớ lại chỗ nầy.


Hơn ba ngày miệng luôn luôn cầu khẩn vong hồn người bạn vừa nằm xuống giúp cho ông kiếm được con đường thoát thân, dù mệt mỏi nhưng cuối cùng ông đã tìm được lối ra. Con đường dẫn tới xóm chài dưới chân núi. Đêm đó, ông nằm lăn ra mặt cát ngủ một giấc không biết trời trăng, nhưng ông biết mình vẫn còn sống.


Cái bọc ông lượm được khá nặng. Ban đầu ông định bụng mở ra coi thử gì trong bọc, nhưng quá mệt mỏi ông bỏ kê đầu để lại ngày mai.


Sáng sớm mặt trời vẫn còn ngủ đâu đó chưa kịp rộ hình, xóm dân chài đã hì hục kéo thúng mủng ra biển. Sóng rì rầm đánh vào bờ. Họ hò la, cất tiếng gọi nhau ơi ới. Ông thức dậy, cái bọc lượm được hôm qua vẫn nằm kế cạnh của ông. Vuốt lại mái tóc, ông từ từ mở bọc ra. Trước mắt, ông sững sờ không thể nào ngờ được, mặc dù trong bóng tối, nhưng ông vẫn nhận ra vàng toàn là vàng. Ông quay lại thật nhanh, nhìn quanh ông một vòng. Biết không ai để ý, ông nhanh nhẹn vát bọc bỏ lên vai cất bước đi, không quên nhìn lại phía sau lưng mình, không quên rờ tay vào tấm hình trong túi áo .


......


 


Nhớ đến đây, ông ngồi thẳng dậy tay mò chiếc bọc. Sau mấy tháng dò la tin tức mẹ con bà Ngạc, ông đã may mắn tìm tới nơi. Tất cả vàng lượm được, ông dùng để chi tiêu trong lúc tìm kiếm việc làm. Bọc vàng chỉ vơi đi một ít và còn hẳn đây, nằm yên sáng ngời. Ông yên tâm, định bụng bước ra sân súc miệng, nhưng tiếng khóc của Thảo vẫn vang lên. Tiếng bà Ngạc khóc ấm ức:


- Mẹ tưởng cha con chết đi sẽ về ban may mắn cho mẹ con mình, không dè nay con gặp phải... chuyện không may nầy. Mẹ không biết tính toán ra sao nữa đây. Thời gian con đi làm lo cho mẹ. Mẹ vô tình nào hay biết công việc của con như thế nào, cứ tưởng con nhàn hạ kiếm được khá tiền nuôi mẹ, nhưng con ơi, mẹ quá dại khờ không để ý đến, để giờ nầy con mang cái khổ vào thân, làm sao mẹ có thể đứng trước bàn thờ của cha con nhìn thẳng vào tấm hình cha con cho được...


Có lẽ cuối cùng mẹ con mình phải bán căn nhà và dọn đi chỗ khác thôi.


 


 



 


 

DanQuyen.com
    Phản Hồi Của Độc Giả Về Bài Viết
Họ và Tên
Địa chỉ
Email
Tiêu đề
Nội dung
Gửi cho bạn bè Phản hồi

Các bài viết mới:
    Xa Xóm Mũi (31-03-2024)
    X - Năm Một Ngàn Chín Trăm Năm Xưa (31-03-2024)
    Vị Của Lời Câm (31-03-2024)
    Neo Lại Bóng Mình (18-02-2024)
    Bóng Của Thành Phố (18-02-2024)
    Chuyện Cục Kẹo (24-01-2024)
    Con Trai Và Má (24-01-2024)
    Củi Mục Trôi Về (24-01-2024)
    Bùa Yêu Và Con Nhỏ Thất Tình... (24-01-2024)
    Biết Sống (07-01-2024)
    Biển Của Mỗi Người (07-01-2024)
    Ấu Thơ Tươi Đẹp (07-01-2024)
    Áo Rách Và Nắm Bụi (07-01-2024)
    Ai Biểu Xấu (30-11-2023)
    Áo Tết (30-11-2023)
    Bên Sông (01-10-2023)
    Bóng Của Thành Phố (01-10-2023)
    Ăn cơm một mình (01-10-2023)
    Từ bi ươm sức sống (01-10-2023)
    Nhà mưa (24-08-2023)

Các bài viết cũ:
    Trơ Trọi (14-07-2015)
    Người Mẹ Không Con (08-07-2015)
    Nỗi Lặng Yên (30-06-2015)
    Màu Thời Gian (22-06-2015)
    Mưa hạ (08-06-2015)
    Năm đại gia bất động sản và vợ chồng ngư phủ cùng ba điều ước (05-06-2015)
    Tội đồ trong kinh thánh? (30-05-2015)
    Mẹ (25-05-2015)
    Sài Gòn Giữa Cơn Mưa (14-04-2015)
    Nỗi Lặng Yên (28-03-2015)
    Răng Chừ Mưa Rơi Lại Buồn (16-03-2015)
    Tìm lại (08-03-2015)
    Một Cõi Đi Về (24-02-2015)
    Đóa hồng trắng giữa ngày Xuân (01-02-2015)
    Ngọn đồi hoa tím. (25-01-2015)
    Màu Thời Gian (12-01-2015)
    Khung trời tối giữa ban ngày (22-12-2014)
    Huế có những cơn mưa (05-12-2014)
    Vòm trời đêm (21-11-2014)
    Ngọn đồi hoa tím (10-11-2014)
 
"Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam".

Chuyển Tiếng Việt


    Truyện Ngắn
Xa Xóm Mũi


   Sự Kiện

Lời Di Chúc của Vua Trần Nhân Tôn





 

Copyright © 2010 DanQuyen.com - Cơ Quan Ngôn Luận Người Việt Hải Ngoại
Địa Chỉ Liên Lạc Thư Tín:
E-mail: danquyennews@aol.com
Lượt Truy Cập : 152833903.